OY/=TRI THỨC KHÔNG PHẢI LÀ TRÍ HUỆ, TRÍ HUỆ LÀ CẢM GIÁC SÂU SẮC VỀ ĐIỀU HUYỀN BÍ KHÔNG THỂ BIẾT
TRI THỨC KHÔNG PHẢI LÀ TRÍ HUỆ, TRÍ HUỆ LÀ CẢM GIÁC SÂU SẮC VỀ ĐIỀU HUYỀN BÍ KHÔNG THỂ BIẾT (1) - Còn tiếp...
- ... trong mười hai thời, nơi tuỳ duyên tiếp vật không cho ác niệm tương tục.
Đại Huệ đã thu thập, từ đây đó, bất kì cái gì ông ấy cảm thấy dường như là có ý nghĩa. Nhưng ông ấy không có tiêu chí bên trong để phán xét cái gì là con đường đích thực của việc tự nhận ra. Ông ấy đã đi tới đủ mọi loại thầy giáo, và ông ấy đã thu thập mọi thứ ý nghĩ mâu thuẫn.
Đại Huệ là người thông minh, nhưng một mình thông minh không có khả năng quan niệm được bản tính của bản thể bạn. Nó không đủ.
-... hoặc khi sơ sót khởi một niệm ác phải gấp kéo đầu trở lại.
Thứ nhất, mọi niệm đều là sai.
Thứ hai, bạn không phải gấp kéo đầu trở lại, kéo năng lượng tâm trí của bạn đi xa, vì năng lượng tâm trí là rễ của mọi ý nghĩ của bạn. Nó là mẹ của mọi quá trình ý nghĩ của bạn, thiện hay ác. Năng lượng tâm trí phải không bị kéo đi xa. Bạn phải thoát ra khỏi năng lượng tâm trí, ra khỏi đống lộn xộn của năng lượng tâm trí; bạn phải kéo bản thân bạn ra.
Bạn phải đứng tách ra khỏi tâm trí của bạn, như người quan sát. Bất kì cái gì diễn ra trong tâm trí, bạn thậm chí không can thiệp. Bạn đơn giản quan sát. Bạn đơn giản liên tục nhìn nó, dường như nó là tâm trí của ai đó khác, và bạn chẳng liên quan gì tới nó - nó không phải là việc của bạn.
Trong xa cách dửng dưng này, mọi ý nghĩ biến mất.
Và với ý nghĩ biến mất không có tâm trí, vì tâm trí không là gì ngoài cái tên tập thể của các ý nghĩ - có nghĩa là chỉ có các ý nghĩ riêng lẻ luôn tiếp nối tạo ra cái gì đó liên tục được gọi là tâm trí, chứ thực ra không có tâm trí.
Đại Huệ không biết gì về thiền. Ông ấy không bao giờ thiền.
- Nếu để mặc nó tương tục không dứt, chẳng những chướng đạo, cũng gọi là người không trí tuệ.
Ông ấy không biết gì về trí huệ. Ông ấy đang dùng từ sai. Bất kì cái gì ông ấy nói... chỉ một thứ có thể được nói: Nếu bạn cho phép ý nghĩ liên tục không ngắt quãng, điều này sẽ không chỉ cản trở con đường, mà nó làm cho bạn bị coi là người không có tri thức - không phải là không có trí tuệ.
Điều đó cũng phải được thấy rõ ràng. Tri thức là tuyệt đối liên quan trong khoa học. Chính nghĩa của từ 'khoa học' là tri thức, và toàn thể nỗ lực của khoa học là liên tục đổi cái không biết thành cái biết. Mục đích tối thượng của khoa học là ở chỗ một ngày nào đó sẽ không cái gì bị bỏ lại không biết - mọi thứ sẽ được biết.
Mọi thứ sẽ bị thu lại thành tri thức. Và đây là điểm mà tôn giáo khác đi. Và khác biệt này có giá trị mênh mông.
Tôn giáo nói rằng không chỉ có hai phân loại trên thế giới, phân loại về cái biết và cái không biết. Có ba phân loại mà có ý nghĩa hơn là hai phân loại kia, và đó là phân loại về cái ‘không thể biết’, điều bí ẩn, điều huyền bí. Bạn có thể sống nó, bạn có thể cảm nó, bạn có thể là nó, bạn có thể hân hoan nó, bạn có thể hát nó, bạn có thể nhảy múa nó. Nhưng bạn không thể biết được nó. Tri thức là không thể được.
Đi vào trong cõi này của cái ‘không thể biết’ là trí huệ.
Trí huệ không phải là tri thức.
Trí huệ là hồn nhiên và cảm giác sâu sắc về điều huyền bí.
Mắt của người trí huệ đầy ngạc nhiên; chỉ một đoá hoa nhỏ cũng làm cho người đó ngạc nhiên. Nó huyền bí thế - tại sao nó có đó?
(Từ: “Biến đổi từ trí thức sang chứng ngộ”) - Còn tiếp.
Nhận xét
Đăng nhận xét