TỰ Ý THỨC VÀ TỰ VÔ THỨC (2) - Tiếp theo và hết.
Nếu bạn cố nhớ về quá khứ của mình, bạn sẽ chỉ có khả năng nhớ cho đến lứa tuổi lên bốn hoặc lên năm. Trước đó mọi thứ đều mờ mịt đối với bạn. Không có gì được nhớ lại trước bốn tuổi. Chắc chắn là bạn tồn tại đến bốn tuổi, nhưng có vẻ như bạn không tự ý thức. Đây là lý do tại sao trẻ nhỏ và thú vật có vẻ như có cùng tính hồn nhiên. Không có sự căng thẳng nào cả. Tính hồn nhiên được nhìn thấy ở trẻ nhỏ, ở chim muông, ở cây cối. Có lẽ cho đến lúc bốn tuổi, chúng ta cũng chưa ý thức được chúng ta là ai.
Thế rồi, hàng ngày chúng ta ngủ từ bảy đến tám tiếng trong vô thức. Nếu con người sống sáu mươi năm thì họ đã ngủ mất hai mươi năm. Cho nên hai mươi năm sống trong vô thức; đó là những năm bạn là vô thức. Bạn đã ngủ quá nhiều lần, nhưng bạn có thể kể lại bằng cách nào giấc ngủ xuất hiện, khi nào nó xuất hiện, và đó là gì không? bạn không thể kể lại. Bạn càng thức khuya thì giấc ngủ càng không xuất hiện và khi nó xuất hiện thì bạn đã là vô thức. Giấc ngủ luôn tìm thấy bạn vô thức. Bạn vô thức cho đến thời điểm giấc ngủ rời bạn. Buổi sáng, khi giấc ngủ rời bạn thì cũng là lúc ý thức xuất hiện.
Khi bạn nói, “Tôi đã ngủ tám tiếng trong dêm”, điều đó không có nghĩa rằng bạn nhận biết bạn đã ngủ tám tiếng. Điều đó chỉ có nghĩa, có khoảng trống tám tiếng giữa thời điểm cuối cùng khi bạn đang thức và thời điểm khi bạn thức dậy vào buổi sáng. Đây là cách làm thế nào bạn biết, nếu không trong giấc ngủ bạn lại quay trở lại thế giới của thú vật và cây cối. Trong khoảng thời gian còn lại của ngày, khi bạn nghĩ mình hoàn toàn ý thức, thế mà chỉ thỉnh thoảng bạn mới hoàn toàn ý thức. Vào một ngày, bạn đứng và quan sát mọi người đi trên đường - bạn sẽ cảm thấy rất nhiều trong số họ đang đi bộ trong mơ ngủ. Một người nào đó đang nói chuyện với một người nào đó khác không có mặt ở đó (ngụ ý: ý nghĩ âm thầm vận hành trong trí não), một người nào đó đang làm cử chỉ bằng tay, một người nào đó đang liếm môi. Họ đang nói với ai? Có vẻ như không có ai ở đó. Có phải họ đang thức? có vẻ như không có ai ở đó. Thế rồi câu chuyện này sẽ tiếp tục với ai? Nếu bạn có thể tự quan sát, bạn sẽ nhận ra toàn bộ thời gian mà bạn không nhận biết. Chỉ thỉnh thoảng nhận biết mới xuất hiện. Giả sử một người nào đó chĩa dao vào ngực bạn, tại thời điểm đó trong bạn có sự tự nhận biết. Trong những thời điểm đó, bạn hoàn toàn nhận biết, ngược lại sẽ là không nhận biết.
(Từ: “Mặt trời tâm thức” - Osho)
Nhận xét
Đăng nhận xét