NHẬN BIẾT HỆT NHƯ NHỊP TIM ĐẬP LIÊN TỤC XUYÊN SUỐT
- Nếu chính niệm hiện tiền mãi mãi, cái tâm thống thiết việc sinh tử không biến đổi, thì trải qua ngày tháng lâu dài ắt chỗ lạ tự quen, chỗ quen tự thành lạ vậy.
Điều ông ấy (Đại Huệ) nói ngu tới mức ngay cả gọi nó là ngu cũng dường như không đúng; ông ấy cần cái gì đó mạnh hơn. Ông ấy đang nói cái gì đó mà có thể đúng hoàn hảo cho người trí thức, nhưng nó không đúng như một kinh nghiệm. Và bạn có thể thấy điều đó nếu bạn chỉ có một chút ít nhận biết.
Thứ nhất, bất kì khi nào người ta trở nên nhận biết (trỏ vào việc “tỉnh thức”), người ta trở nên nhận biết trong hai mươi bốn giờ. Nó không phải là vấn đề trở nên nhận biết và thế rồi đánh mất nó, và thế rồi trở nên nhận biết lần nữa - nó không giống điều đó.
Nhận biết giống hệt như nhịp tim đập của bạn.
Khi bạn ngủ, tim đập, khi bạn làm việc, tim đập, khi bạn nói, tim đập. Dù bạn làm bất kì cái gì hay không làm gì, tim liên tục vận hành. Khi nhận biết của bạn trở thành giống như dòng chảy ngầm liên tục, chỉ thế thì nó mới đáng gọi là nhận biết. Cho nên nói, Nếu chính niệm hiện tiền mãi mãi - nó hiện diện mọi lúc - cái tâm thống thiết việc sinh tử không biến đổi... là vô nghĩa.
Con người của nhận biết (“tỉnh thức”) không có vấn đề sợ khi có liên quan tới sinh và tử. Một khi nhận biết đã nảy sinh, bạn được tự do khỏi sợ sinh và tử; không có vấn đề chập chờn. Chập chờn có thể nảy sinh chỉ nếu nó là tin chắc về trí tuệ, không phải là kinh nghiệm thực tại. Thế thì hoài nghi bao giờ cũng có thể nảy sinh; thực ra chúng sẽ nảy sinh.
Và thế rồi Đại Huệ tiếp tục đưa ra các phát biểu sai:
- Thì trải qua ngày tháng lâu dài ắt chỗ lạ tự quen.
Ông ấy nghĩ về nhận biết dường như đó là thói quen mà bạn phải thực hành liên tục, để cho sau nhiều tháng và ngày, dần dần, dần dần nó sẽ trở thành quen thuộc.
Nhận biết (“tỉnh thức”; chứng ngộ) không phải là hiện tượng dần dần. Nó không tới dần dần, từ từ, trong từng lần. Nó là việc bùng nổ, nó bao giờ cũng bất thần; nó tới với bạn trong tính toàn bộ của nó. Không phải là dần dần, dần dần nó tới và bạn trở nên quen thuộc với nó.
Và bởi vì ông ấy đang làm phát biểu sai, ông ấy liên tục đi vòng vo làm ra nhiều phát biểu sai hơn:
- chỗ quen tự thành lạ vậy.
Bây giờ cái là cũ rích, sau nhiều ngày và tháng sẽ trở thành tươi tắn. Bạn có thể thấy ra mâu thuẫn không? Cái là tươi tắn có thể trở thành cũ rích sau nhiều tháng. Ông ấy đang nói cái cũ rích lúc ban đầu, sau nhiều ngày và tháng trở thành tươi tắn. Ông ấy không nhận biết rằng ngay cả đứa trẻ nhỏ chẳng liên quan gì tới chứng ngộ cũng có thể nói rằng điều này là ngu xuẩn. Khi thời gian trôi qua, thứ tươi tắn trở thành cũ rích, không có điều ngược lại.
Cùng điều này là đúng về nhận biết. Nó liên tục trở nên tươi tắn vì nó không bao giờ trở nên già cỗi. Với tâm thức, không có thời gian - không ngày, không tháng, không năm, không kiếp sống.
Nhận biết ở bên ngoài thời gian và bên ngoài tâm trí.
Nó không bao giờ trở nên cũ, và nó không bao giờ là cũ. Đầu tiên bạn đã vô nhận biết về nó; bây giờ bạn nhận biết về nó.
(Từ: “Biến đổi từ trí thức sang chứng ngộ”)
Nhận xét
Đăng nhận xét