Tất cả những gì đến đi trong đời sống đều là bài học quý báu để giác ngộ, đó chính là pháp thuyết, quan trọng hơn nhiều so với những gì thầy thuyết. Thầy chỉ gợi ý thôi còn các con phải tự mình lắng nghe pháp thuyết từng phút giây trong đời sống cam go nhưng muôn màu muôn vẻ này.
_((()))_NHỮNG CÂU THIỀN NGÔN HAY _((()))_
1. - Chân Lý ở khắp mọi nơi và trí tuệ thì đã có sẵn trong tánh biết của mỗi người, chỉ cần trở về quan sát lại mình là thấy ra Sự Thật.
- Tu chủ yếu là trở về quan sát lại chính mình trong khi tiếp xúc với hoàn cảnh để thấy ra hoạt động của thân (Niệm Thân) và qua đó phát hiện ra những cảm giác (Niệm Thọ), những phản ứng nội tâm (Niệm Tâm) và những diễn biến trong sự tương giao căn-trần-cảnh (Niệm Pháp).
2 . -Người chấp hữu thì tính toán thiệt hơn, cao thấp, xấu tốt... Người chấp không thì trú vào không tịch vì thấy mọi thứ đều huyễn hư mộng ảo. Pháp tự nó không ảo cũng không thực. Đạo là sự đến thì cứ khởi tâm mà ứng tiếp, sự đi thì tâm rỗng lặng sáng trong. Người giác ngộ, khi KHÔNG để thấy tánh tịch nhiên của vạn pháp, khi HỮU thì thấy tướng dụng sai biệt của muôn loài, nên không chấp giữ bên nào. Đó chính là sống tuỳ duyên thuận pháp vô ngã vị tha vậy.
3. -Phương pháp đã có sẵn nơi mỗi người, biết sử dụng những yếu tố vốn đã đầy đủ nơi chính mình (tự tánh) là được, đừng vay mượn hay lệ thuộc vào bất cứ phương pháp nào của người khác. Do tập khí đã tích lũy lâu ngày trong Bhavanga nên nó sẽ khởi lên như những xung động vô thức, nếu cái tâm thiếu tinh tấn chánh niệm tỉnh giác thì bị dòng thác tập khí này cuốn đi mà không hề hay biết. Đó chính là vô minh nên Phật dạy phải thường quay lại thấy nó như nó đang là (Ehipassiko), thấy tức là minh. Điều này Phân Tâm Học gọi là hữu thức hoá vô thức. Lúc đầu bị vô thức cuốn đi xa rồi mới ý thức lại được, nhưng đừng vội vàng tìm cách xử lý, lấy hay bỏ, vì đó là thái độ tham sân si của bản ngã lý trí, chỉ đẩy tập khí vào vô thức để nuôi lớn nó thêm thôi. Cứ nhẫn nại mà trở về thấy nó tức đang chuyển hoá vô thức thành hữu thức một cách tự nhiên. Một khối tập khí lớn lao như vậy mà muốn giải quyết được ngay là điều không thể.
4. - Khi tâm phân biệt theo kiến chấp thì đã rơi vào tà đạo, trong khi Sự Thật vẫn luôn đồng nhất, bất dị và bất nhị. Ví dụ như sóng nhỏ sóng lớn chấp mình to hơn nhỏ hơn, khen mình chê người, không biết rằng thấy như vậy là vì cái ngã ảo tưởng chấp theo duyên tướng bên ngoài, không thấy chúng có chung một tánh nước duy nhất. Chân Lý hay Sự Thật giống như tánh nước, luôn bất dị và bất nhị, chỉ có cái ngã ảo tưởng của sóng duyên khởi mới tự cho mình là cao thấp lớn nhỏ mà thôi. Đó cũng chính là tà kiến và tham ái trong vô minh ái dục vậy.
- Tánh biết hay tánh giác không sinh diệt có thể thấy mọi hiện tượng tâm (bất thiện, thiện, vô nhân, duy tác) luôn sinh diệt mà hoàn toàn không bị chi phối. Ngay nơi thân tâm này, hễ vướng vào hiện tượng tâm thức sinh diệt thì liền rơi vào sinh tử (Tập Đế, Khổ Đế), còn trở về với tánh biết (Ehipassiko) thì liền thấy Niết-bàn (Đạo Đế, Diệt Đế)
- Đừng cố gắng đạt được hay trụ vào một tâm lý tưởng nào, vì tâm quá khứ, tương lai, hiện tại gì cũng không thể nào đắc được, tốt hơn tâm không nên trụ vào đâu.
5. - Quy y Tam Bảo chính là trở về sống với bản tâm sáng suốt, định tĩnh, trong lành sẵn có nơi mỗi người. Sáng suốt là đức tính của Phật Bảo, định tĩnh là đức tính của Pháp Bảo, trong lành là đức tính của Tăng Bảo. Phát huy ba đức tính ấy một cách viên mãn là hoàn toàn giác ngộ giải thoát. Tập sống sáng suốt, định tĩnh, trong lành mọi lúc mọi nơi chính là sống "Tuỳ duyên thuận pháp, vô ngã vị tha". Đó là cách quy y Tam Bảo đúng đắn nhất.
- Mỗi người sinh ra trên đời đều có một "sứ mệnh" gọi là "bổn phận sự" phải làm, đó là "học được gì từ cuộc đời và làm được gì cho cuộc đời" để trả ơn những bài học quý giá vô cùng mà đời trao tặng đã giúp mình giác ngộ và khai mở tự tâm. Vị Thầy chỉ là một pháp như bao nhiêu pháp khác đều bình đẳng với nhau.
- Tất cả những gì đến đi trong đời sống đều là bài học quý báu để giác ngộ, đó chính là pháp thuyết, quan trọng hơn nhiều so với những gì thầy thuyết. Thầy chỉ gợi ý thôi còn các con phải tự mình lắng nghe pháp thuyết từng phút giây trong đời sống cam go nhưng muôn màu muôn vẻ này.
_((()))_ Thiền Sư Viên Minh _((()))_
Nhận xét
Đăng nhận xét