Thầy Viên Minh; trích lược ## THIỀN
💖☘ "THIỀN"
"Con...
》》 nhớ là đừng ngồi thiền để đạt được trạng thái nào mà chỉ ngồi quan sát mọi sự đang diễn ra nơi thân thọ tâm pháp mà thôi...
《》《》《》
- Con cầu toàn trong khi chủ yếu cuộc đời đang dạy con bài học bất toàn để con giác ngộ.
Hãy ứng xử tự do như khả năng thấy biết của con rồi từ đó học ra lẽ đúng sai, tốt xấu mà điều chỉnh nhận thức và hành vi để phát huy trí tuệ và đạo đức.
《》《》《》
- Không phải là buông bỏ cái gì mà là buông xả trong thái độ nhận thức và ứng xử.
- Nhận thức đúng sự thật và ứng xử tốt mình đẹp người.
- Buông xả không phải là thái độ tiêu cực, mà có buông cái ngã lý trí lăng xăng mới tích cực trong hành động vô ngã vị tha.
- Mọi tình huống trên đời đều giúp con thấy ra sự thật, từ đó biết cách đối nhân xử thế, với cha mẹ, với chồng con. Không phải chỉ muốn họ tốt theo ý mình, mà chỉ nên giúp họ thấy ra chính họ, giúp họ học bài học của họ để biết đâu là "thuận thiên lập mệnh"
《》《》《》
- Con chỉ cần biết mình đang làm gì, đang cảm giác gì, đang nghĩ gì, đang tiếp xúc với bên ngoài như thế nào là được, đừng cố phải thế này thế kia gì cả...Quan sát, lắng nghe, cảm nhận thân tâm và hoàn cảnh con sẽ tự thấy ra chính mình để điều chỉnh nhận thức và hành vi.
- Con không thể chỉ ngồi tự phê phán mình để tìm ra lối thoát. Phải hành động mới khám phá được chính mình và cuộc sống..."
《》《》《》
"Đúng-sai là một quá trình khám phá chứ không phải chấm câu bằng một kết luận. Hãy xem mọi sự trên đời là bài học để khám phá sự thật hơn là hình thành quan niệm. Kết luận hay quan niệm là tự cô lập mình...
《》《》《》
"...Một người có ý nghĩ thiện nhưng khi thể hiện có thể lại bất thiện nên thiện và bất thiện là tương đối và thường duyên cho nhau. Đó chỉ là bài học để mỗi người thấy ra chính mình mà điều chỉnh nhận thức và hành vi thôi. Vì thế người giác ngộ vượt ra khỏi khái niệm thiện và bất thiện..."
《》《》《》
- "Con cứ nhẫn nại để tâm hồn được bình thản, họ làm mà con không phản ứng gì cả thì họ cũng chán thôi. Khi hết nghiệp tự nhiên sẽ yên. Họ hại con nhưng đang vô tình giúp con phá bớt bản ngã. Nếu con cứ thấy bực tức là họ đã đạt được ý đồ của họ..."
《》《》《》
- Khi yêu, ghét, mừng, giận, v.v...tâm thức thường hướng đến đối tượng, và càng dính mắc, trói buộc trong đối tượng thì càng quên mất thái độ và trạng thái chính nó đang là. Như vậy gọi là phóng dật, thất niệm và mất tỉnh giác, ngược lại với tâm thiền tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác.
- Tâm thiền là dù biết đối tượng rõ ràng - thực tại thân-thọ-tâm-pháp - vẫn trọn vẹn tỉnh thức với chính nó, không quên mất "thời, vị, tính" của sự sống đang diễn ra nơi hiện trạng tâm-cảnh. Phật dạy, trọn vẹn với thời-vị-tính tức là đang thực sự sống, mất thời-vị-tính của thực tại vì đắm chìm trong đối tượng quá khứ, tương lai hoặc bên ngoài thì xem như đã chết.
Vậy con thực sự đang yêu hay đã chết vì yêu? Nếu con thực sự trọn vẹn thấu hiểu tình yêu và mọi thái độ hoặc trạng thái của sự sống diễn ra nơi con thì đó chính là thiền.
- Thiền chính là thấy ra trọn vẹn tâm và cảnh (thân-thọ-tâm-pháp);
1) Phần lớn vì vô minh mà theo cảnh quên tâm, nên Phật dạy bỏ cảnh trở về tâm, đó là yếu tính của tinh tấn
2) Khi tâm đã sáng thì Phật dạy có thể hướng ra quan sát cảnh rõ ràng mà vẫn không quên tâm, đó là yếu tính của chánh niệm.
3) Đến khi tâm và cảnh đều sáng thì không còn bị kẹt trong vướng ngoài nữa, nên Phật dạy là "không tấp vào bờ bên này, không tấp vào bờ bên kia", đó là yếu tính của tỉnh giác.
4) Bấy giờ tâm thường rỗng lặng trong sáng, ung dung tự tại, soi sáng trong ngoài mà vẫn không cần ra - vào, đến - đi gì cả, cho nên Phật dạy "Không bước tới, không dừng lại, Như lai thoát khỏi bộc lưu", đó chính là yếu tính của giác ngộ giải thoát vậy...
》》 Con cứ tiếp tục nghe pháp thoại rồi tự động những nhận thức và hành vi sai lầm dần dần được đoạn giảm, và thực tánh tự hiển bày. Con có thể tuỳ trường hợp ứng dụng 4 nguyên lý này:
Hữu sự: Thận trọng, chú tâm, quan sát
Vô sự: Trở về, trọn vẹn, tỉnh thức
Đối cảnh: Trong lành, định tĩnh, sáng suốt
Vô tâm: Rỗng rang, lặng lẽ, trong sáng.
Đó chính là cách thể hiện giới định tuệ, là thực hành tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác...
《》《》《》
"...Con thấy cách mình sống là bất ổn nên muốn ổn, nhưng lại thấy muốn ổn cũng là bất ổn, muốn trốn bất ổn lại càng bất ổn hơn: Thế là thua!
- Thua không sai mà là rất đúng. Chỉ khi nào chịu thua hay đầu hàng mọi sự trên đời bản ngã lý trí mới bớt lăng xăng đối phó, tạo tác, mới có thể trở về trọn vẹn tỉnh thức với chính mình khi đối mặt với những tình huống "bất khả".
》》 Hãy chấp nhận "bất khả" không trốn chạy, không đối kháng, con sẽ thấy mọi sự ở đời có lý do tồn tại của nó, mà lý do duy nhất là giúp con giác ngộ giải thoát khỏi những trói buộc của chính mình. Đó là nỗi đau rất kỳ diệu đó con..."
Thầy Viên Minh;
Trích mục Hỏi & Đáp;
Namo Buddhaya.
Nhận xét
Đăng nhận xét